Intro:
Mình đã nghĩ rằng mình không thật sự thuộc về thế giới này
Có thể mình thuộc về một sa mạc, cũng có thể là một ngọn đồi hay một con sông, một đám rừng cháy nào đó, cũng có thể mình chỉ là một bông hoa xương rồng sống khô queo trong cái chậu đất.
Nhưng vậy cũng được vì mình đã quá chán ghét cái xã hội này nơi mà con người luôn muốn gây buồn bực cho nhau.
Outro:
Nếu một ngày, ai đó bắt mình ở mãi trong một căn phòng nhỏ mình cũng sẽ vui vẻ gật đầu, miễn là cho mình một cái cửa sổ và treo mình lên cao một chút thì mình sẽ càng cảm kích hơn.
Music by Cây / Quốc Vương Trần Đỗ
Vera Madsen :
Fanpage :
Instagram :
Note :
I do not own audio and video in this video! If you want to use the audio for your own purposes, contact the owner. The soundcloud link above can be contacted!
Tôi không sở hữu âm thanh và hình ảnh trong video này! Nếu bạn muốn sử dụng âm thanh cho mục đích riêng, hãy liên lạc với beatmaker/producer. Có thể liên lạc bằng đường link bên trên!
Thank you and enjoy!! 💕 💕
Nguồn: https://12m-15m.org/
Xem thêm bài viết khác: https://12m-15m.org/category/phim
Tôi thậm chí chẳng hiểu rỏ mình là ai, thích gì muốn gì, rồi ngày mai ngày kia tôi sẽ sống ra sao . Mịt mờ quá
Điểm kém
Rối loạn tiền đình đủ để hiểu
Từ khi Sinh ra mình đã mất ba.lớn lên thì luôn sống trong sự sĩ nhục của người khác, đi học thì bị bắt nạt người khác xa lánh . Có những ngày chỉ muốn chết đi cho rồi.giờ đã 22 năm đi làm mới biết cái tên của mình lại mang vấn đề.từ khi sinh ra kiểu như bản thân mình cài sẵn cái chết là tự sát vậy đó .
Tôi mệt rồi :((
Trong đây không ai áp lực bằng mình
Áp lực học hành, gia đình, tình bạn,
Mọi thứ đang rối tung
Mình chết đi cũng không ai buồn
Ngược lại họ còn vui nữa chứ
Hihihihi😊☺️🙂😔😥
trái đất này khó đoán quay thật chậm mà đời vẫn nhanh
ai cũng đầy tính toán để mình như tán lá chồi vẫn xanh
bước từng bước lặng im bốn ba hai một … cất trong tim thước phim vai chính vốn quá là dại dột .
và lại một vết nhơ để thời gian cuốn mới trôi đi . mỉm cười và sống tiếp dù nỗi buồn vẫn tới đôi khi .
nếu cứ để con tim tự do làm theo những điều nó muốn , chắc anh đã xa khỏi nơi đây trong một buổi chiều gió cuốn .
anh không thể chống mỗi người chỉ một lần để sống ( một lần để sống )
em có mệt mỏi về việc phải giữ quá nhiều thể thống ? ( quá nhiều thể thống ? )
“ không được khác , sống phải giống những người xung quanh ” ( những người xung quanh )
một gam màu nóng có thể làm hỏng cả một khung tranh ( cả một khung tranh )
có bao giờ em muốn mình biến mất ? về một nơi không còn tiếng nấc, một miền đất nào bớt bon chen và đêm em có thể yên giấc.
Nơi em không phải biến những âu lo trở thành khúc hát.
Đôi khi em muốn được chết nhưng có lẽ để giành lúc khác
Không hay đâu AD ạ
1 điểm thắng cho em có khác gì là mười điểm thua
và hôm nay thế nào,nước mắt em rơi khi trời chuyển mưa
ở nơi công sở nói với cậu đồng nghiệp em không ở lại,về mà
lúc cơn mưa nặng hạt trút xuống là khi em đang chạy về nhà
có lẽ ông trời đang buồn ? vậy là ông trời giống em
trước cửa bây giờ là gì ? vài tờ bill đòi đóng thêm
thứ trong đời em muốn quên cũng chỉ là lời chê bai
khi em bên chai rượu,quên luôn cả đêm xuống nên
xóa luôn cả giấc ngủ,chỉ ngồi nghĩ ngày hôm sau
không biết nên làm gì,ngày đó sẽ đầy cơn đau
khi nỗi buồn này lên ngôi thì niềm vui chẳng thể nhất
em đang đau trong tâm hồn rồi muốn đau luôn phần thể xác
cuộc sống sẽ không bình thường nếu những giọt nước mắt chẳng hết khi
những sóng gió cứ ập đến,thôi em nghĩ nên chọn cách chết đi
nhưng em ! đâu có ai muốn như vậy
những suy nghĩ tiêu cực ấy em nên buông xuống từ đây
trái đất này khó đoán quay thật chậm mà đời vẫn nhanh
ai cũng đầy tính toán để mình như tán lá chồi vẫn xanh
bước từng bước lặng im, bốn ba hai một …
cất trong tim thước phim vai chính vốn quá là dại dột
và lại một vết nhơ để thời gian cuốn mới trôi đi .
mỉm cười và sống tiếp dù nỗi buồn vẫn tới đôi khi
nếu cứ để con tim tự do làm theo những điều nó muốn ,
chắc anh đã xa khỏi nơi đây trong một buổi chiều gió cuốn .
anh không thể chống
mỗi người chỉ một lần để sống ( một lần để sống )
em có mệt mỏi về việc phải giữ quá nhiều thể thống ? ( quá nhiều thể thống ? )
“ không được khác , sống phải giống những người xung quanh ” ( những người xung quanh )
một gam màu nóng có thể làm hỏng cả một khung tranh ( cả một khung tranh )
có bao giờ em muốn mình biến mất ?
về một nơi không còn tiếng nấc
một miền đất nào bớt bon chen và đêm em có thể yên giấc
nơi anh không phải biến những nỗi buồn trở thành khúc hát
đôi khi anh muốn được chết , nhưng có lẽ để dành lúc khác …
Luôn luôn có ánh sáng,và nó sẽ làm cuộc đời các bạn tuyệt hơn.Hãy cố gắng sống thật tốt.
Trái đất này khó đoán quay thật chậm mà đời vẫn nhanh
ai cũng đầy tính toán để mình như tán lá chồi vẫn xanh
bước từng bước lặng im bốn ba hai một…
cất trong tim thước phim vai chính vốn quá là dại dột.
và lại một vết nhơ để thời gian cuốn mới trôi đi.
mỉm cười và sống tiếp dù nỗi buồn vẫn tới đôi khi.
nếu cứ để con tim tự do làm theo những điều nó muốn,
chắc anh đã xa khỏi nơi đây trong một buổi chiều gió cuốn.
anh không thể chống mỗi người chỉ một lần để sống (một lần để sống)
em có mệt mỏi về việc phải giữ quá nhiều thể thống? (quá nhiều thể thống?)
“không được khác, sống phải giống những người xung quanh” (những người xung quanh)
một gam màu nóng có thể làm hỏng cả một khung tranh (cả một khung tranh)
có bao giờ em muốn mình biến mất? về một nơi không còn tiếng nấc
một miền đất nào bớt bon chen và đêm em có thể yên giấc
nơi anh không phải biến những nỗi buồn trở thành khúc hát đôi khi anh muốn được chết
nhưng có lẽ để dành lúc khác…
gonzoAnh vẫn nghĩ là mình đang sống nhưng thật ra là anh đang chết
Chết vì những lí tưởng bản thân và khiến anh chẳng thể nhận biết
Đâu mới là đời thực và đâu là những giấc mơ
Và con ngườii chỉ thật sự minh mẫn vào giây cuối trước khi tắc thở
Những lời người khác vẫn luôn nhắc nhở anh thì để nó ở ngoài tai
Cho đến khi bản thân vấp ngã lúc đó anh mới chợt nhìn lại
Anh muốn tìm lại chính mình nhưng anh chẳng biết mình như thế nào
Là một thằng nhu nhược chỉ biết chấp nhận thất bại như thế sao
Trong tâm trí những tiếng thét gào vì ngu ngốc mà anh phạm phải
Những dày vò ngày một lớn lên từ lúc nào đã có hình hài
Anh ghét những hành trình dài bởi vì anh luôn luôn cô độc
Anh sợ mình như cái cây dần chết trong úa tàn và rồi khô rộc
Anh muốn đi đến nơi khác chẳng bon chen chẳng phải suy nghĩ
Nhưng lại sợ người khác trách mắng vì anh vốn đã quá ích kỉ
Chỉ luôn nghĩ cho bản thân mình và mặc kệ mọi thứ xung quanh
Anh muốn mình như những con chim được tự do thỏa sức tung cánh bay.
Chỉ muốn cùng ai đó quên đi — thời gian đã qua khiến mình đau
Lần nào buồn thì mình cũng mở cái này xem vì nó đồng cảm =))
Trái đất này khó đoán
Quay thật chậm mà đời vẫn nhanh
Ai cũng đầy tính toán để mình như tán lá chồi vẫn xanh
Bước từng bước lặng im
Bốn ba hai một…
Cất trong tim thước phim vai chính vốn quá là dại dột.
Và lại một vết nhơ để thời gian cuốn mới trôi đi.
Mỉm cười và sống tiếp dù nỗi buồn vẫn tới đôi khi.
Nếu cứ để con tim tự do làm theo những điều nó muốn,
Chắc anh đã xa khỏi nơi đây trong một buổi chiều gió cuốn.
Anh không thể chống mỗi người chỉ một lần được sống ( mỗi lần để sống )
Em có mệt mỏi về việc phải giữ quá nhiều thể thống? ( Quá nhiều thể thống?)
Không được khác, sống phải giống những người xung quanh ( cả một khung tranh )
Một gam màu nóng có thể làm hỏng cả một khung tranh ( cả một khung tranh)
Có bao giờ em muốn mình biến mất?
Về một nơi không có tiếng nấc
Một miền đất nào bớt bon chen
Và đêm em có thể yên giấc
Nơi anh không phải biến những nỗi buồn trở thành khúc hát
Đôi khi anh muốn được chết,
Nhưng có lẽ để dành lúc khác…
Trái đất này khó đoán
Quay thật chậm mà đời vẫn nhanh
Ai cũng đầy tính toán để mình như tán lá chồi vẫn xanh
Bước từng bước lặng im
Bốn ba hai một…
Cất trong tim thước phim vai chính vốn quá là dại dột.
Và lại một vết nhơ để thời gian cuốn mới trôi đi.
Mỉm cười và sống tiếp dù nỗi buồn vẫn tới đôi khi.
Nếu cứ để con tim tự do làm theo những điều nó muốn,
Chắc anh đã xa khỏi nơi đây trong một buổi chiều gió cuốn.
Anh không thể chống mỗi người chỉ một lần được sống ( mỗi lần để sống )
Em có mệt mỏi về việc phải giữ quá nhiều thể thống? ( Quá nhiều thể thống?)
Không được khác, sống phải giống những người xung quanh ( cả một khung tranh )
Một gam màu nóng có thể làm hỏng cả một khung tranh ( cả một khung tranh)
Có bao giờ em muốn mình biến mất?
Về một nơi không có tiếng nấc
Một miền đất nào bớt bon chen
Và đêm em có thể yên giấc
Nơi anh không phải biến những nỗi buồn trở thành khúc hát
Đôi khi anh muốn được chết,
Nhưng có lẽ để dành lúc khác…
Tôi mong là ko có 1 bạn nào sau khi nghe cái củ lìn này xong rồi đi tự tử vì tôi đang bình thường vcl ra mà nghe cái này vào xong bị trầm cảm nặng cmnl cũng là 1 người trán ghét cái xã hội này nhưng nhìn các bạn trẻ từ bỏ cuộc sống vì những lý do như vậy t thấy đéo đáng.
Tiêu đề giữ nguyên như ban đầu vẫn hay hơn mà 😳
minh nghi minh khong thuoc ve the gioi nay?
Nếu tôi có thể dám nói ra những gì trong đầu mình thì cõ lẽ
thế giới này đã khác
Cậu có bao giờ nghĩ rằng mình sẽ chết đi
Ai đó có thể giúp tôi không tôi muốn chết đi ngay hôm nay :((
Mk xinh đẹp nhưng lại sinh ra trong gia đình nghèo khổ … cuộc sống mk thật áp lực … mk biết mk sẽ giàu hơn nếu mk trở nên hư hỏng… nhưng đó k phải mk… mk muốn 1 giấc ngủ mãi mãi k phải tỉnh dậy… k phải đối diện va chả mẹ mk … nhưng nh thân mk… họ đã gây ra cho mk những thứ đau khổ
ừ, em mong được ch*t mẹ đi cho rồi lắm. nhưng đó chỉ là thời còn trẻ trâu😅
Bạn ơi cho mình xin beat
trái đất này khó đoán
quay thật chậm mà đời vẫn nhanh
ai cũng đầy tính toán để mình như tán lá chồi vẫn xanh
bước từng bước lặng im
bốn ba hai một…
cất trong tim thước phim vai chính vốn quá là dại dột.
và lại một vết nhơ để thời gian cuốn mới trôi đi.
mỉm cười và sống tiếp dù nỗi buồn vẫn tới đôi khi.
nếu cứ để con tim tự do làm theo những điều nó muốn,
chắc anh đã xa khỏi nơi đây trong một buổi chiều gió cuốn.
anh không thể chống
mỗi người chỉ một lần để sống (một lần để sống)
em có mệt mỏi về việc phải giữ quá nhiều thể thống? (quá nhiều thể thống?)
“không được khác, sống phải giống những người xung quanh” (những người xung quanh)
một gam màu nóng có thể làm hỏng cả một khung tranh (cả một khung tranh)
có bao giờ em muốn mình biến mất?
về một nơi không còn tiếng nấc
một miền đất nào bớt bon chen
và đêm em có thể yên giấc
nơi anh không phải biến những nỗi buồn trở thành khúc hát
đôi khi anh muốn được chết,
nhưng có lẽ để dành lúc khác…
minh met den noi ,.. khong muon suynghi bat cu thu gi cho tuong lai , cs nay nua.
trái đất này khó đoán
quay thật chậm mà đời vẫn nhanh
ai cũng đầy tính toán để mình như tán lá chồi vẫn xanh
bước từng bước lặng im
bốn ba hai một…
cất trong tim thước phim vai chính vốn quá là dại dột.
và lại một vết nhơ để thời gian cuốn mới trôi đi.
mỉm cười và sống tiếp dù nỗi buồn vẫn tới đôi khi.
nếu cứ để con tim tự do làm theo những điều nó muốn,
chắc anh đã xa khỏi nơi đây trong một buổi chiều gió cuốn.
anh không thể chống
mỗi người chỉ một lần để sống (một lần để sống)
em có mệt mỏi về việc phải giữ quá nhiều thể thống? (quá nhiều thể thống?)
“không được khác, sống phải giống những người xung quanh” (những người xung quanh)
một gam màu nóng có thể làm hỏng cả một khung tranh (cả một khung tranh)
có bao giờ em muốn mình biến mất?
về một nơi không còn tiếng nấc
một miền đất nào bớt bon chen
và đêm em có thể yên giấc
nơi anh không phải biến những nỗi buồn trở thành khúc hát
đôi khi anh muốn được chết,
nhưng có lẽ để dành lúc khác…
Rồi trời sẽ sáng và chúng ta lại gạt nước mắt của ban đêm đi và sống tiếp rồi nở 1 nụ cười giả tạo. Tôi ổn☺
Từ rất lâu rồi đã ko còn muốn tồn tại nữa
từ co bao gio em của gonzo mà tìm được tới đây 🙁
copy + paste lại cái lyrics
trái đất này khó đoán
quay thật chậm mà đời vẫn nhanh
ai cũng đầy tính toán để mình như tán lá chồi vẫn xanh
bước từng bước lặng im
bốn ba hai một…
cất trong tim thước phim vai chính vốn quá là dại dột.
và lại một vết nhơ để thời gian cuốn mới trôi đi.
mỉm cười và sống tiếp dù nỗi buồn vẫn tới đôi khi.
nếu cứ để con tim tự do làm theo những điều nó muốn,
chắc anh đã xa khỏi nơi đây trong một buổi chiều gió cuốn.
anh không thể chống
mỗi người chỉ một lần để sống (một lần để sống)
em có mệt mỏi về việc phải giữ quá nhiều thể thống? (quá nhiều thể thống?)
“không được khác, sống phải giống những người xung quanh” (những người xung quanh)
một gam màu nóng có thể làm hỏng cả một khung tranh (cả một khung tranh)
có bao giờ em muốn mình biến mất?
về một nơi không còn tiếng nấc
một miền đất nào bớt bon chen
và đêm em có thể yên giấc
nơi anh không phải biến những nỗi buồn trở thành khúc hát
đôi khi anh muốn được chết,
nhưng có lẽ để dành lúc khác…
em muốn em không còn tồn tại nữa. em không muốn đi học nữa. em mệt lắm, em không làm gì cũng bị mng ghét, tẩy chai em ^^ đến cả gia đình cũng gây áp lực vs em
Sâu trong mình là thứ cảm xúc gì đấy mình không kiểm soát nổi, mỗi ngày nó ăn mòn mình một chút. Nếu cứ như vậy mình sợ mình không chịu đựng thêm được nữa. Đôi lúc mình nghĩ chết đi là một cách giải thoát cho chính mình….
Này,nói thật nhé là nhiều lúc tớ chỉ muốn dành những từ tệ hại nhất trên đời này và những lời chửi thề tệ hại nhất để chửi mình rồi khóc.Tớ thật kì quặc 🙂
Anh biết 1:05
Tâm hồn em đã quá đủ chậc
Nơi mà con người vẫn cố từ chối những nét buồn vương trên khuôn mặt
Phải cố gượng cười dù trong em đầu chứa điều tất bật
Vẫn vui vẻ dù anh biết nó không là thật
Ước mơ của em là một công chúa được sánh bước trên cung đàn
một buổi tối cuộn mình ấm áp trong vòng tay chàng.
Ước mơ của em thật nhỏ nhoi
Có nhiều lần em kể với với anh " em chỉ muốn từ bỏ thôi
Thế giới này không thuộc về em
Em tồn tại chỉ còn là điều chối buộc thôi.
Cuộc đời là một cuộc chơi còn ta chỉ là những người hành khách
Đừng hỏi vì sao họ đáng trách chỉ vì họ không thương
Trải qua tất cả ở trên thiên đàng ta chỉ là những kẻ làm không lương.
Nên là vui đi…
🎶Anh sẽ đưa em đi thật xa
Nơi mà không ai có thể được làm phiền ta
Bỏ qua hết âu lo và ta cứ việc trốn ra khơi
Bỏ qua những điều khốn đốn ở đời này em ơi🎶
Xin em đừng nghĩ đến việc chết đi vì em luôn là chỗ dựa cho ai đó nên em đừng cố đi, hãy sống như chính em hãy sống sao cho em cảm thấy mình được sống, sống như em là trung tâm vũ trụ cũng được miễn là em đừng đi…
Rốt cuộc mình vì lí do gì mà tồn tại đến giờ phút này …
Lyrics:
trái đất này khó đoán
quay thật chậm mà đời vẫn nhanh
ai cũng đầy tính toán để mình như tán lá chồi vẫn xanh
bước từng bước lặng im
bốn ba hai một…
cất trong tim thước phim vai chính vốn quá là dại dột.
và lại một vết nhơ để thời gian cuốn mới trôi đi.
mỉm cười và sống tiếp dù nỗi buồn vẫn tới đôi khi.
nếu cứ để con tim tự do làm theo những điều nó muốn,
chắc anh đã xa khỏi nơi đây trong một buổi chiều gió cuốn.
anh không thể chống
mỗi người chỉ một lần để sống (một lần để sống)
em có mệt mỏi về việc phải giữ quá nhiều thể thống? (quá nhiều thể thống?)
“không được khác, sống phải giống những người xung quanh” (những người xung quanh)
một gam màu nóng có thể làm hỏng cả một khung tranh (cả một khung tranh)
có bao giờ em muốn mình biến mất?
về một nơi không còn tiếng nấc
một miền đất nào bớt bon chen
và đêm em có thể yên giấc
nơi anh không phải biến những nỗi buồn trở thành khúc hát
đôi khi anh muốn được chết,
nhưng có lẽ để dành lúc khác…
Tôi nghĩ bản thân mình thật sự quá vô dụng rồi đến việc chăm sóc mình còn làm k xong cứ buôn xuôi cho qua đi rồi mãi mãi chìm trong giấc mơ của người khác