Minh lập tức tiến đến chỗ bàn ăn, nắm lấy tay người con gái kia chạy vào phòng vệ sinh, trước khi đi không quên nhờ vả Thanh và Thành:” Làm phiền hai người hãy kêu gấp một bàn tiệc mới được không ? Tụi tui thay đồ rồi quay trở lại ngay. ” ; “À…uh, đi đi cứ yên tâm. ” Thế là hai bạn trẻ rời đi trong sự ngỡ ngàng của mọi người. Trong nhà vệ sinh, không biết từ lúc nào, chàng soái ca lại có được bộ váy lộng lẫy khác đưa cho Đơn thay vì cái váy kia dính bẩn hết rồi.
_ Này, cậu là ai vậy ?. Câu hỏi của Đơn làm thanh niên Minh nghe xong lúng túng, gãi đầu gãi tai:
_ Cứ cho là không quen biết đi, bây giờ mục đích tao tới đây là để khiêu vũ với thế giới của tao, những chuyện còn lại không quan trọng. Xem kìa mặt mũi mày tèm nhem hết rồi, để tao lau cho.
Giọng nói trầm ấm cộng với mùi hương quen thuộc làm cho Đơn phải thin thít ngồi yên để cho Minh chăm sóc.
Trong lúc đó, 10 phút nghỉ giải lao đã hết, mọi người cũng nhanh chóng bước vào trong, lần này là ” The Blue Danube ” của Johann Strauss cất lên, cả nam và nữ bước chầm chậm vào trong không khí thoáng đãng cùng nước hoa quả làm thành hương vị ngọt ngào,thật khiến cho tinh thần con người ta vô cùng sảng khoái.
Đợi mãi không thấy đôi bạn trẻ kia đâu, Thành hỏi:
_Này Thanh, sao tụi Đơn với Minh lâu thế nhỉ, có khi nào bỏ về trước rồi không ?
_Vớ vẩn, ông nghĩ Dạ Từ Minh chịu bỏ về dễ dàng như thế à ? Không chừng chàng hoàng tử và cô công chúa sẽ xuất hiện ngay cho mà coi ! – Thanh đáp.
Vừa dứt lời, tiếng hò hét ngoài cửa vang vọng vào trong sảnh nhảy, một thanh niên tóc vàng bước ra, khoác trên mình bộ vest trắng tinh, ăn mặc y hệt bạch mã hoàng tử trong truyện cổ tích, cùng với bóng dáng của nàng công chúa váy xanh thướt tha đang bẽn lẽn theo sau. Cả hai đều đeo mặt nạ dạ hội làm cho ai ai dự tiệc cũng đều:” mắt chữ A, mồm chữ O “, trầm trồ khen ngợi , chỉ riêng có tên Dương và vài thành phần khác đang nghiến răng ken két, ghen tức vì ánh hào quang phát ra từ hai con người kia. Dạ Từ Minh như đã có sắp xếp từ trước, giơ hai ngón tay lên búng một cái, âm nhạc tự dưng dừng lại, chờ đến khi cậu nắm tay nàng công chúa dẫn ra giữa sảnh tiệc, mọi người đang nhảy đột nhiên dừng lại, nhường bước cho họ. Vũ khúc lãng mạn tiếp tục, Minh cầm tay, ôm eo Đơn bắt đầu bước đi
_Này, hồi nãy cậu nói muốn khiêu vũ cùng với thế giới của cậu, mà bây giờ cậu đang khiêu vũ với tôi. Cậu không sợ người đó sẽ giận à ?
_Cái con ngu này, cả thế giới của tao chính là mày đó !
Trái tim nhỏ bé của Đơn dường như muốn nhảy khỏi lồng ngực, màu sắc của cuộc sống cuối cùng đã trở lại với cô, cùng hoà huyện với ánh đèn vàng lung linh tuyệt đẹp của buổi prom night.
Đôi uyên ương khi khiêu vũ, da thịt chạm vào nhau, có thể cảm nhận hơi thở cũng như tâm tình của đối phương vậy.
Tính ra Dạ Từ Minh xa Nguyễn Giản Đơn cũng nhiều năm rồi, nếu hôm nay không về thì không biết được bờ eo nàng lại mềm mại như vậy, da thịt của nàng nhẵn nhụi mong manh tới như vậy.” Anh nhất định sẽ bảo vệ em “- Dạ Từ Minh nghĩ.
Vũ khúc rất lâu, nhưng vẫn dừng lúc thoả đáng, những tràng pháo tay nồng nhiệt nhất dành cho hoàng tử và công chúa của đêm prom night, riêng mặt thằng Dương lúc này đỏ như gấc, khói xịt lên vì quá tức giận. Đột nhiên Nguyễn Giản Đơn bỏ chạy ra khỏi bữa tiệc, Minh thấy thế liền đuổi theo, để lại dư âm của từng điệu nhảy trong lòng khách dự tiệc.
Nguồn: https://12m-15m.org/
Xem thêm bài viết khác: https://12m-15m.org/category/giao-duc